Chủ chuỗi Mesa Bakery & Coffee: “Người ta thương là mình đã lời rồi”

*Disclaimer: Bài phỏng vấn được đăng trên trang thegioihoinhap.vn ngày 08/12/2017. Xem bài viết gốc tại đây. Roong tổng hợp để bạn đọc hiểu hơn về những con người, những thương hiệu ở Pleiku.

Mesa Bakery & Coffee là chuỗi tiệm cà phê và bánh có tiếng của Lưu Duy Minh ở Gia Lai, nhưng ít ai biết người giúp chàng trai gầy dựng nên sự nghiệp ngày nay – bà mẹ Nguyễn Thị Diễm Thuý; họ bắt đầu bằng lò bánh mì của ông bà nội.

Gặp bà Thuý trong một chuyến đi từ thiện, gương mặt của người phụ nữ ngoài 40 thật nhẹ nhõm, bàn tay thoăn thoắt móc mấy cái mũ len: “Sắp đông về, tôi móc mũ len cho mấy đứa nhỏ mồ côi ở vùng sâu vùng xa”. Rồi bà nói tiếp: “Làm nhiều vậy cũng đủ rồi, giờ mình giữ lò bánh mì truyền thống, để lại cho con trai cai quản chuỗi cà phê”.

Bà Nguyễn Thị Diễm Thuý, chủ chuỗi Mesa Bakery & Coffee và con trai.

– Nghề bánh mì là nghề truyền thống của gia đình chồng? Bà đã tiếp nhận nó thế nào?

– Năm 20 tuổi, tôi về nhà chồng, lò bánh mì với thương hiệu nổi tiếng Tamba đã có từ năm 1983. Sau anh Lưu Văn Phước chồng tôi mở doanh nghiệp vận tải. Tôi giữ lại lò vì tiếc. Hồi đó nhà tôi làm bánh mì đặc ruột ngon nổi tiếng nên ai cũng biết. Đặc biệt, sau này có loại không đặc ruột phổ biến từ Sài Gòn lên, giá bình dân 1.500 – 2.000 đồng/ổ ai cũng có thể ăn, bán chạy nhất.

– Cô thợ thêu ngày nào giờ đã là bà chủ lò bánh mì, liệu bà có gặp khó khăn gì không?

– Bánh mì thợ làm. Hồi trước làm tay cũng có cái hay, giờ làm máy nhanh gọn hơn, có công thức hết nên không cần thợ nhiều. Công việc của tôi lúc đầu chủ yếu là đếm bánh mì, vô sổ sách, nhận đặt hàng. Lúc đầu chưa quen cũng khá mệt, sau quen rồi thì cũng thành quán tính. Bây giờ thì tôi cũng rảnh rang rồi, thi thoảng có vấn đề về lò, có than phiền của khách hàng, tôi phải trực tiếp giải quyết. Hiện tại tôi đi đâu cũng được, lâu lâu coi sổ công nợ và lo coi sóc các em nhân viên, công nhân của mình thôi.

– Chuỗi cà phê Mesa ra đời như thế nào?

– Con trai tôi là Lưu Duy Minh, học quản trị kinh doanh về. Nó không theo làm việc cho cha dù cha hỗ trợ hết lòng cho con, mà nó cũng không làm bánh mì với mẹ. Nó muốn khởi nghiệp bằng… cà phê. Sẵn nhà có 200ha trồng cà phê, ba nó giao hết, nó cùng bạn bè tìm hiểu, nghiên cứu từ thu hoạch cho đến chọn hạt, rồi rang xay để bán cà phê sạch. Mà vùng Gia Lai xưa giờ chủ yếu người miền Trung vào nên uống cà phê tẩm, pha chế đặc quánh. Nay đổi gu uống cà phê sạch cũng khó, nên lúc đầu mình phụ nó nhiều lắm. Tôi học và làm thêm các loại bánh để thu hút khách, các loại bánh Á, Âu có đủ. Bắt đầu mở quán từ năm 2004, nhưng cũng chỉ sau một năm chúng tôi đã mở quán thứ hai ở Kontum, và giờ hiện tại ở Gia Lai đã có hai quán lớn. Ngoài ra, chúng tôi còn có làm cà phê bột hiệu Tamba và Mesa. Chúng tôi lấy cả hai, vì Tamba là để giữ lại thương hiệu bánh truyền thống, còn Mesa là tên của cả đại gia đình kinh doanh cà phê và bánh. Và chúng tôi thống nhất quy định chung là chỉ có người nhà mới được lấy thương hiệu Mesa nếu sau này phát triển rộng khắp. Thật ra trước đây, trang trại cà phê chủ yếu là bán hạt xuất khẩu đã được 22 năm rồi. Giờ thì đời con cháu nắm được kỹ thuật nên chúng tôi mạnh dạn sản xuất thành sản phẩm, đẩy mạnh thương hiệu Việt của mình luôn. Cũng vui là vừa rồi đứa cháu con anh của chồng mình cũng đi theo con trai mình làm cà phê và nó lấy thương hiệu Tamba – cà phê mộc. Còn Mesa là kết hợp của vài loại cà phê với nhau để cho ra một ly cà phê vừa thơm, vừa có vị nồng lại vừa đậm đà kiểu gu người uống cà phê Việt xưa được chế biến đúng chuẩn cà phê bền vững của quốc tế. 12 năm trôi qua rồi, năm nay thấy con trai tiếp tục xây dựng, vừa lo mà vừa mừng. Nhưng kinh doanh thời nào cũng vậy, tôi nhớ ngày xưa bán bánh mì, cha chồng chỉ dặn: buôn bán thật thà thì người ta thương. Và dĩ nhiên chỉ cần người ta thương là mình lời rồi.

– Từ khi nào bà bắt đầu hành trình cũng những ngày đi chia sớt và hỗ trợ cho người khốn khó?

– Hồi tôi còn học cấp 2, tôi thấy có bạn gái không có áo lót để mặc vì nhà nghèo. Tôi cũng không dám xin tiền mẹ mà tự dành dụm tiền ăn sáng mẹ cho để mua tặng bạn. Con gái hồi đó mà không có áo ngực thì rất xấu hổ, mà tôi thương bạn lắm nên vừa mua cho bạn; rồi nếu có dư, tặng cho bạn. Hồi đó nhà tôi cũng có bán bánh, thi thoảng tôi lại lén mẹ lấy bánh  cho  những người già yếu ăn xin. Khi lấy chồng, tôi quản lý nhân viên làm bánh mì, các em cũng có hoàn cảnh rất khó khăn, tôi thấy mình có thể giúp gì là làm ngay cho các em. Tất cả chuyện đó là bình thường thôi mà. Cho đến một lần, khi con trai đi học đại học ở Đà Lạt, tôi đi thăm con và có quen với một vị linh mục, tôi đi theo ông đến một trại cùi… từ đó tôi bắt đầu thương… vô tội vạ (cười). Nói đùa thôi, là thấy họ khổ mình không thể vui sướng được, vì vậy, nếu tôi còn có nhiều sức khoẻ, tôi sẽ tiếp tục đi.

– Hiện tại, sức khoẻ của bà thế nào?

– Sau khi sanh con gái thứ hai, tôi bắt đầu chuỗi ngày bệnh và mổ liên tục. Tôi đã trải qua mười lần phẫu thuật rồi nên giờ nó… chai lì bệnh viện luôn. Hiện tại thì mình cũng ổn, thỉnh thoảng có xỉu không rõ nguyên nhân nhưng nghỉ ngơi 30 phút là đứng dậy đi tiếp. Tôi vẫn còn đi xa được. Khi nào thấy mệt thì nghỉ thôi. Một số bộ phận trong cơ thể đã suy yếu vì tác dụng phụ của thuốc, nhưng chắc là tôi vẫn… sống lâu.

– Đối với bà, một người phụ nữ thành đạt ở tuổi 30, giờ đã được nghỉ ngơi ở tuổi 40, nếu cuối đời có một ước nguyện để làm, bà sẽ làm gì?

– Tôi sẽ làm điều gì thật đích đáng để không còn nghe chuyện các con hàng ngày đối mặt với bao hiểm nguy, tai hoạ chính từ những người lớn, thậm chí là người thân. Tôi chỉ biết ngày nào tôi cũng phải làm điều gì đó cho các em. Sau này, các con tôi cũng tiếp nối việc đó và tôi tin, vì chúng chọn việc kinh doanh là để phục vụ chớ không phải chỉ đơn thuần là kiếm tiền.

Chân Khanh thực hiện
Theo Thế Giới Tiếp Thị

Review sách “Tôi có quyền hủy hoại bản thân” – STT214

Bài Review nằm trong khuôn khổ cuộc thi “Sách Trong Tôi” lần 2 do Trạm Đọc Gia Lai tổ chức.

Thông tin và Thể lệ cuộc thi.

Facebook Ban Tổ Chức – Trạm Đọc Miễn Phí Gia Lai: https://www.facebook.com/tramdocgialai/

*Disclaimer: các bài review của cuộc thi “Sách trong Tôi” được đăng tải tại Roong chỉ nhằm mục đích lưu trữ và mang đến cho bạn đọc một phiên bản dễ đọc hơn trên nền tảng blog. Các tương tác trên blog không có giá trị bình chọn với cuộc thi. Quý độc giả vui lòng đọc kỹ thể lệ bình chọn tại link “Thông tin và Thể lệ cuộc thi” bên trên hoặc theo dõi trên Facebook BTC.

☘ Họ và tên thí sinh: Trần Thị Kim Thoa
☘ Tỉnh thành: An Giang
☘ Số báo danh: 14
☘ Giới thiệu cuốn sách: Tôi có quyền hủy hoại bản thân
☘ Tác giả: Kim Young-ha

Lần đầu tiên tôi đọc và biết đến nhà văn hiện đại Hàn Quốc Kim Young-ha là từ tập truyện ngắn “Điều gì xảy ra, ai biết…”. Tôi rất ấn tượng với bìa sách “Cành hoa đang run rẩy” nên đã tìm hiểu thông tin về tác giả, mua và đọc tập truyện ngắn ấy để rồi yêu thích chất văn của anh từ đó. Gây ấn tượng ngay từ lời giới thiệu, nhà văn Kim cho rằng anh là một con rối “không ngừng hóa thân đến chóng mặt” để tạo nên thứ văn chương vừa hư ảo vừa đầy tính hiện thực cuộc sống. Tôi đã đọc tập truyện ngắn hai lần, lần đầu là vì tò mò và bị cuốn hút bởi tính hư ảo hiện thực trong từng truyện ngắn của anh, còn lần thứ hai tôi đọc lại để chọn ra những đoạn văn yêu thích và trích dẫn lại chúng như một thói quen mỗi khi tôi đọc sách.

Từ tập truyện ngắn trên, tôi tìm hiểu thêm các tác phẩm khác của Kim Young-ha và được biết anh có một cuốn tiểu thuyết mà chỉ mới đọc tựa đã gây ấn tượng: “Tôi có quyền hủy hoại bản thân”. Bìa sách tiếng Việt do Nhã Nam phát hành cũng ấn tượng không kém. Bìa được phủ bởi sắc xanh của đêm với những ánh đèn sáng từ các ô cửa sổ khu nhà cao tầng, soi chiếu một thân người vừa rơi xuống dòng sông trăng. Con người luôn luôn có thứ bản năng sinh tồn, nhưng dưới cách nhìn của tác giả thì con người đôi khi cũng có quyền được tìm đến sự kết thúc. Tuy nhiên những kết thúc mà họ chọn nhất định phải là kết thúc đẹp, như chính vẻ đẹp lãng mạn và hủy hoại toát lên từ bìa sách. Vì đã từng yêu thích phong cách văn chương của Kim Young-ha nên với tôi được đọc văn anh viết là một niềm vui sướng, cho dù anh có viết về những bi kịch của xã hội Hàn Quốc hay về những kiến thức trong các lĩnh vực tôi chưa từng nghe đến.

Tôi đã đọc đi đọc lại quyển tiểu thuyết “Tôi có quyền hủy hoại bản thân” 3 lần, hai lần đầu giống với lí do của tập truyện ngắn. Còn lần thứ 3, tôi muốn tìm hiểu kỹ hơn những tác phẩm được nhắc đến trong tiểu thuyết. Dù đó là một nhà thơ, một họa sĩ hay một bản nhạc tôi cũng muốn được nhìn qua thử xem nhà thơ ấy như thế nào, bản nhạc kia nghe có hay không? Mỗi lần đọc lại thấy vô cùng tâm đắc. Tại sao một cuốn tiểu thuyết viết về nỗi buồn và chết chóc lại có sức thu hút tôi đến vậy? Vì trong những nỗi buồn ấy, trong những cái chết ấy tôi cảm nhận được vẻ đẹp cứ lấp lánh tỏa sáng như bầu trời đêm đầy sao rơi.

Một nhân vật xưng “tôi” vô cùng bí ẩn, bởi từ đầu tới cuối người đọc sẽ không biết “tôi” là ai, chỉ biết rằng đây là người đàn ông dẫn chuyện. Anh ta như một cuốn bách khoa toàn thư sống, am hiểu rất nhiều lĩnh vực, anh có thể nắm bắt tâm lý người khác một cách dễ dàng. Ban đầu sẽ rất nhiều người lầm tưởng về công việc mà anh đang làm, vì những thông tin dễ hướng người đọc nghĩ rằng anh là chuyên viên tư vấn tâm lý qua điện thoại. Nhưng sự thật, những cuộc trò chuyện ấy chỉ giúp anh tìm ra khách hàng của mình. Công việc lạ lùng anh đang làm là tìm đến và để cho những vị khách lựa chọn sự kết thúc cuộc đời của chính họ. Nếu công việc của thần Chết là đưa linh hồn xuống địa ngục, thì công việc của anh là giúp họ đối diện với cái chết của bản thân. Và anh sẽ được trả công bằng một số tiền đủ để anh sống thoải mái trong một thời gian dài theo đúng hợp đồng. Tôi ban đầu rất ngạc nhiên vì chưa bao giờ hình dung lại có công việc như thế này. Nhưng rồi sau khi biết về nhiều vụ tự sát thì tôi suy nghĩ khác đi.

Có những người tự cảm thấy bản thân đã sống đủ cuộc sống của mình, nên họ không còn muốn sống tiếp nữa và họ chọn cho mình một kết thúc. Tôi không biết câu chuyện của họ, không hiểu những điều họ đã trải qua nên không phán xét, tôi chỉ chấp nhận. Nếu họ có đủ điều kiện để tìm một người ở bên, thấu hiểu và không phán xét họ như anh người dẫn chuyện thì đó là quyền và mong muốn tự nhiên. Bởi cho dù là lựa chọn sự sống hay cái chết đều không phải quyết định dễ dàng. Cá nhân tôi nể phục những con người chấp nhận tiếp tục sống cuộc đời của họ dù bản thân họ đã trải qua những nỗi đau không thể chữa lành. Nhưng tôi nể phục hơn những người quyết định kết thúc cuộc sống bằng sự chuẩn bị kỹ càng và một tâm thế nhẹ nhõm. Nó như vết cứa nhẹ vào tim làm chúng ta rỉ máu và đau nhói, nó cũng đẹp như khi ta ngắm một bức tranh buồn trong nền nhạc du dương. Và tất nhiên những vị khách hàng của anh, trùng hợp lại là hai phụ nữ đẹp.

Cô gái thứ nhất có nhan sắc được ví như nàng Judith trong bức tranh cùng tên do danh họa Gustav Klimt vẽ. Cô hoang dại và rực rỡ, khiến mọi người si mê nhưng lại không để cho ai nắm giữ được trái tim mình. Hai anh em C và K từ nhỏ đã xảy ra những rạn nứt tình cảm, nay lại càng vì cô mà không thể hàn gắn được. Cứ thế cô biến mất khỏi cuộc đời và bỏ lại hai người họ một cách thản nhiên như thể cô chưa từng tồn tại. Còn cô gái thứ hai là một nghệ sĩ biểu diễn nổi tiếng, nghệ danh Yu Mimi. Nhân vật C bảo rằng tuy cô và cô gái được ví với Judith rất khác nhau, nhưng lại có điểm gì đó giống nhau mà C chưa thể nhận ra. Tôi hiểu điều mà C không nhận ra, Judith và Mimi đều đã “sống đủ” cuộc đời mình và họ muốn được “nghỉ ngơi”. Cho nên hai cô gái ấy đã gặp cùng một người. Sau khi các khách hàng đã ra đi trong bình yên và thanh thản, nhân vật người dẫn chuyện sẽ du lịch đến một nơi nào đó và viết lại những cuộc đời thành trang sách. Đừng vội cho rằng anh muốn là một nhà văn lập dị, bởi anh chỉ thích đứng ẩn mình trong bóng tối lặng lẽ quan sát số phận tác phẩm của mình.

Từng nhân vật trong “Tôi có quyền hủy hoại bản thân” được tác giả xây dựng những nét cá tính và số phận riêng biệt, góp phần tạo ấn tượng lên tâm trí người đọc. Có thể tôi dù đọc nhiều lần vẫn chưa dám khẳng định mình hiểu hết được từng lời nói, suy nghĩ và hành động của họ. Nhưng tôi cảm nhận được ngoại trừ người dẫn chuyện, thì điểm chung giữa họ là ẩn ức trong quá khứ và để lạc mất bản thân. Tất cả họ đều đang trốn tránh đối diện với con người bên trong họ. Nhưng một khoảnh khắc nào đó họ đã làm được. Tôi ấn tượng một K phóng xe như bay trong đêm tối, một Judith biến mất trong bão tuyết vào hôm sinh nhật cô, một Yu Mimi cắt phăng mái tóc dài của mình trong ngày trình diễn và cả một Evian dám thoát khỏi cuộc sống như địa ngục của cô. Chỉ có C là nhân vật chưa dám sống vì bản thân mình, anh vẫn cố bám vào con người mà số đông công nhận, để rồi nhận lấy kết thúc đầy ám ảnh. Tôi luôn khen ngợi vẻ đẹp trong tác phẩm này, vì ngoài chuyện nói về cái chết và đối diện với con người bên trong mình, nhà văn Kim Young-ha còn khéo léo kết hợp những tác phẩm và con người nổi tiếng khắp nơi trên thế giới vào tiểu thuyết. Anh nhắc đến họ một cách tự nhiên như thể anh không hề xếp đặt chúng theo ý đồ của mình. Tôi là một độc giả tò mò, tôi lại còn rất hâm mộ anh nên tôi đã tìm xem những bức tranh, nghe những bản nhạc, đọc những cuốn sách được anh nhắc tới. Tôi cảm nhận được nỗi buồn và cả sự kết thúc.

Có một cái chết tôi rất ấn tượng trong tiểu thuyết này, là người nghệ sĩ biểu diễn Yu Mimi. Cô ấy đi vô định qua các đường phố và gặp được anh, cuối cùng cô đưa ra quyết định tự tử mà không vì một nguyên do nào. Cô kể cuộc đời mình cho anh nghe, anh chỉ lặng lẽ ôm cô và không nói gì. Cô bước vào bồn tắm, định cắt cổ tay nhưng không làm được. Anh bảo đó không phải là việc dễ dàng, anh hỏi cô về điều cô chưa từng làm trong đời. Sau khi hoàn thành xong việc ấy cô đã ra đi thanh thản. Cô không còn điều gì vướng bận để tiếp tục cuộc sống nữa nên cô quyết định kết thúc cuộc sống ấy, chỉ đơn giản vì trong tất cả các quyền của con người, còn bao gồm quyền sở hữu và được “hủy hoại bản thân”.

Tôi hiểu vì sao mình lại tâm đắc và yêu thích cuốn tiểu thuyết này như vậy, nhưng tôi không thể lý giải điều đó được. Tôi chỉ biết rằng mình đọc chưa đủ, 3 lần hay 30 lần tôi cũng không thấu hiểu được những con người trong câu chuyện ấy, cho đến khi tôi dám đối diện với cái chết của chính mình. Tôi đã rất căng thẳng khi tham gia cuộc thi này, vì chưa bao giờ tôi công khai hình ảnh cá nhân để nhằm mục đích tăng bình chọn. Sự căng thẳng đã khiến tôi cào rách da ngón tay như một quán tính. Nếu Yu Mimi có quyền quyết định cơ thể cô ấy thì tôi cũng có quyền với cơ thể tôi, cào rách da và chịu đựng cơn đau là một điều rất đỗi tự nhiên mà không một ai có thể phán xét. Nhà văn Kim Young-ha từng bảo “khi một tác phẩm nào đó được dịch ra ngôn ngữ khác thì không còn là của tôi nữa, mà tác phẩm ấy đã trở thành một phần trong nền văn hóa nơi đất nước của ngôn ngữ dịch”. Nên xin cảm ơn dịch giả Võ Thị Lan Khanh đã chuyển ngữ rất hay từng câu văn, truyền tải được tính chất hủy hoại của tác phẩm đến với độc giả. Cô đã góp phần tạo nên một thành công khác cho “Tôi có quyền hủy hoại bản thân”.


Nếu yêu thích bài review này, hãy bình chọn cho thí sinh bằng cách tương tác cảm xúc tích cựcshare bài viết trên Facebook (đến hết 00h00 ngày 23/9/2020) tại link: Kim Thoa 14 – Review sách Tôi có quyền hủy hoại bản thân.

Thí sinh Trần Thị Kim Thoa - SBD 14

Xem thêm các bài thi khác tại trang “Tổng hợp bài thi “Sách Trong Tôi” lần 2″.

Review sách “Búp sen xanh” – STT213

Bài Review nằm trong khuôn khổ cuộc thi “Sách Trong Tôi” lần 2 do Trạm Đọc Gia Lai tổ chức.

Thông tin và Thể lệ cuộc thi.

Facebook Ban Tổ Chức – Trạm Đọc Miễn Phí Gia Lai: https://www.facebook.com/tramdocgialai/

*Disclaimer: các bài review của cuộc thi “Sách trong Tôi” được đăng tải tại Roong chỉ nhằm mục đích lưu trữ và mang đến cho bạn đọc một phiên bản dễ đọc hơn trên nền tảng blog. Các tương tác trên blog không có giá trị bình chọn với cuộc thi. Quý độc giả vui lòng đọc kỹ thể lệ bình chọn tại link “Thông tin và Thể lệ cuộc thi” bên trên hoặc theo dõi trên Facebook BTC.

☘ Họ và tên thí sinh: Nguyễn Thị Anh Thơ
☘ Tỉnh thành: Gia Lai
☘ Số báo danh: 13
☘ Giới thiệu cuốn sách: Búp sen xanh
☘ Tác giả: Sơn Tùng

Trong hành trình gian nan và vô tận, con người luôn tìm kiếm những hình mẫu có thật trong cuộc sống để tôn vinh và noi theo với mong muốn trở nên hoàn thiện hơn. Một trong những hình mẫu lý tưởng ấy là Bác Hồ kính yêu của chúng ta. Bác là vị lãnh tụ vĩ đại của cách mạng Việt Nam, là người anh hùng giải phóng dân tộc, và đồng thời là một danh nhân văn hóa thế giới.

Đã có rất nhiều cuốn sách, tự truyện, tiểu thuyết viết về Bác nhưng Cuốn tiểu thuyết hay và đặc sắc nhất mà tôi từng xem qua và muốn xem đi xem lại nhiều lần nhất đó là cuốn “Búp sen xanh” của nhà văn Sơn Tùng! Hôm nay tôi và các bạn cùng đi tìm hiểu quyển sách này nhé!

Cả cuộc đời mình, nhà văn Sơn Tùng đã không ngừng tích lũy, tìm kiếm tự liệu, vượt lên thương tâm để nghiên cứu, viết về Chủ Tịch Hồ Chí Minh. Ông có những hiểu biết, tư liệu về lãnh tụ mà không phải bất cứ nhà nghiên cứu nào cũng có được!

Đọc tiểu thuyết “Búp sen xanh” của nhà văn Sơn Tùng, ta hiểu biết về tuổi thơ, tuổi niên thiếu và tuổi mới trưởng thành của một con người vĩ đại, yêu quý nhất của dân tộc ta – Hồ Chí Minh. Chúng ta càng hiểu rõ gia cảnh, hoàn cảnh lúc Người mới sinh, lớn lên, trưởng thành. Môi trường sống, học tập, trong gia đình, nhà trường và ngoài xã hội. Một môi trường khá đặc biệt để cho những phẩm chất đạo đức, tư tưởng hình thành và phát triển. Chúng ta có thể khẳng định những phẩm chất đạo đức, tư tưởng mà Người được tiếp thu, rèn luyện từ gia đình, quê hương, nhà trường, xã hội là nguồn gốc cơ bản của đạo đức, tư tưởng của lãnh tụ Hồ Chí Minh, anh hùng giải phóng dân tộc, danh nhân văn hoá thế giới kiệt xuất. Đó là di sản tinh thần vô giá mà Bác để lại cho nhân dân ta, dân tộc ta. Chúng ta cần nghiên cứu, giữ gìn, phát huy, phấn đấu học tập, làm theo tấm gương đạo đức, tư tưởng của Người.

Cuốn sách được nhà văn chia làm 3 chương: “Thời thơ ấu”, “Thời niên thiếu”“Tuổi hai mươi”. Những biến thiên của lịch sử, của gia đình nội ngoại hai bên và quá trình định hình nhân cách, ra đi tìm đường giải phóng dân tộc của vĩ nhân Nguyễn Sinh Cung – Nguyễn Tất Thành trong khoảng 20 năm, cuộc chia tay trên Bến Nhà Rồng ngày 5 tháng 6 năm 1911 giữa Út Huệ và Nguyễn Tất Thành, được tác giả kể lại bằng những trang văn xúc động.

Không những thế, trong Búp sen xanh, tác giả cũng đưa người đọc về với làng quê xứ Nghệ những năm đầu thế kỷ 20, nơi ấy là làng Sen quê nội, làng Hoàng Trù quê ngoại của Hồ Chí Minh, với những câu dân ca, bài vè, câu ví dặm. Theo bước chân của Hồ Chí Minh khi còn thơ ấu với tên gọi Nguyễn Sinh Cung, đến khi trở thành một người thanh niên với tên Nguyễn Tất Thành, người đọc lại biết đến kinh thành Huế cổ kính, dòng sông Hương lững lờ, với đình Dương Nổ, trường Pháp – Việt Đông Ba, trường Quốc Học hay Bến Nhà Rồng, với tất cả những phong tục tập quán, lời ăn tiếng nói mỗi một vùng được thể hiện một cách tự nhiên, chân thật.

Bằng những tư liệu phong phú chân thực đi sâu khai thác nhiều chi tiết điển hình, tác giả đã đem đến cho bạn đọc những trang tiểu thuyết hấp dẫn đến bùi ngùi cảm động cùng những tình tiết xung đột trong cuộc sống thường nhật với niềm vui và nỗi buồn, đắng cay hiếu thảo, ham học, tò mò! Có lẽ vì thế, nhiều năm trở lại đây cuốn tiểu thuyết nổi tiếng này được đưa vào tủ sách vàng của nhiều nhà xuất bản, được in đi in lại nhiều lần, được dịch sang tiếng anh và được in song ngữ. Lang thang qua những vỉa hè những nhà sách lớn hay những quầy sách nhỏ đâu đâu ta cũng thấy cuốn sách này như một điều để nhìn thấy Bác.

“Búp sen xanh” có lẽ là món quà thiêng liêng nhất mà nhà văn Sơn Tùng nói riêng và nhân dân cả nước nói chung kính dâng lên Bác Hồ. Trải qua bao nhiêu năm tháng mà cuốn sách vẫn giữ vững được những nét đẹp, giá trị đích thực của nó bởi trong đó có chứa đựng một tâm hồn cao cả vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt Nam ta.

Xin cảm ơn nhà văn Sơn Tùng vì đã để lại cho tôi và bạn đọc cuốn tiểu thuyết vô giá này. Để tìm hiểu chi tiết nội dung cuốn sách các bạn hãy tìm đọc nhé!


Nếu yêu thích bài review này, hãy bình chọn cho thí sinh bằng cách tương tác cảm xúc tích cựcshare bài viết trên Facebook (đến hết 00h00 ngày 23/9/2020) tại link: Anh Thơ 13 – Review sách Búp sen xanh.

Thí sinh Nguyễn Thị Anh Thơ - SBD 13

Xem thêm các bài thi khác tại trang “Tổng hợp bài thi “Sách Trong Tôi” lần 2″.

Review sách “Có một ngày bố mẹ sẽ già đi” – STT212

Bài Review nằm trong khuôn khổ cuộc thi “Sách Trong Tôi” lần 2 do Trạm Đọc Gia Lai tổ chức.

Thông tin và Thể lệ cuộc thi.

Facebook Ban Tổ Chức – Trạm Đọc Miễn Phí Gia Lai: https://www.facebook.com/tramdocgialai/

*Disclaimer: các bài review của cuộc thi “Sách trong Tôi” được đăng tải tại Roong chỉ nhằm mục đích lưu trữ và mang đến cho bạn đọc một phiên bản dễ đọc hơn trên nền tảng blog. Các tương tác trên blog không có giá trị bình chọn với cuộc thi. Quý độc giả vui lòng đọc kỹ thể lệ bình chọn tại link “Thông tin và Thể lệ cuộc thi” bên trên hoặc theo dõi trên Facebook BTC.

☘ Họ và tên thí sinh: Trần Lê Quỳnh Như
☘ Tỉnh thành: Gia Lai
☘ Số báo danh: 12
☘ Giới thiệu cuốn sách: Có một ngày bố mẹ sẽ già đi
☘ Tác giả: Nhiều tác giả

“Sinh ra trên đời vốn cô liêu, bởi con đường hỷ nộ ái ố này chỉ có thể bước đi một mình. Nhưng vì có người nhà nên cuộc đời mới đậm hương”.

“Chúng ta luôn nghĩ núi cao nước xa, năm tháng dài rộng. Lại không biết tên siêu trộm mang tên thời gian đang lặng lẽ lấy mất tình cảm, ký ức, thậm chí cả người chúng ta yêu thương nhất.”

Mở đầu cuốn sách với tựa đề “Siêu trộm thời gian”, tác giả đã đem đến cho người đọc một cảm xúc đầy bồi hồi, nghẹn ngào. Nào ai biết được thời gian trôi qua đáng sợ nhường nào, nó cướp đi kỉ niệm, cướp đi cả những người ta yêu thương nhất. Thời gian lướt qua như một cơn gió thổi qua tai lúc chạy bộ, để lại cho ta bao áy náy, dằn vặt vì những điều ta làm khiến người thân phải buồn phiền, rồi chỉ tiếc nuối trong vô vọng: “Nếu thời gian quay lại thì tốt biết mấy”.

Cũng giống như mỗi ngày bạn đều có thể nhìn thấy mặt trời . Vào những ngày trời quang nắng đẹp, bạn cảm thấy ấm áp và dễ chịu, nó như một thứ đương nhiên nên có, hưởng thụ sự tốt đẹp mà tạo hóa mang lại đã trở thành thói quen của bạn. Nhưng nếu một ngày, có người nói với bạn rằng mặt trời sẽ không mọc nữa, bạn cảm thấy thế nào? Có lẽ phần lớn mọi người đều cảm thấy sợ hãi và luống cuống. Bố mẹ cũng giống như mặt trời vậy, luôn lặng lẽ ở sau lưng, cho bạn chỗ dựa và sự ấm áp, nhưng nếu một ngày bố mẹ không còn ở đấy nữa, cảm giác an toàn quen thuộc cũng lập tức biến mất, bấy giờ muốn tìm lại sợ rằng đã quá muộn.

Từng trang sách được tái hiện lên bởi tác giả kể về những câu chuyện, kỉ niệm của họ với người thân. Tôi tin chắc rằng ai khi đọc quyển sách này đều dễ dàng nhìn thấy bản thân mình trong từng câu chuyện ở cả quá khứ, hiện tại và tương lai, những kỉ niệm khi ta còn là những đứa tẻ con ngây thơ được bao bọc bởi tình yêu của cha mẹ, thấy bản thân khi ta đang là những chú chim đủ lông đủ cánh tự do bay nhảy và cả khi sẽ là những bậc cha mẹ giống như ông bà, cha mẹ của mình hiện tại. Những câu từ đầy chân thật, bình dị, gần gũi những cũng đầy thâm thúy của tác giả khiến trong tôi trào dâng khá nhiều cung bậc cảm xúc, đôi khi là mỉm cười khi nghĩ tác giả đang viết về quá khứ của chính mình, rồi thì vui có, buồn có, nhớ thương, ân hận cũng có,…

“Hãy dành thời gian bên người thân của mình, tìm hiểu nhiều hơn về suy nghĩ và hành động của họ. Năm tháng vẫn mãi trôi, thời gian không trở lại. Bạn chẳng bận rộn như bạn nghĩ, năm tháng cũng không dài như bạn tưởng.”

Theo quy luật tự nhiên, cha mẹ rồi sẽ già đi. Thời gian chẳng đợi một ai, nó đi, đi mãi chẳng bao giờ dừng lại! Tốc độ thành công của bạn nhất định phải vượt qua tốc độ già đi của bố mẹ. Hãy thành công trước khi cha mẹ của bạn già đi! Ước sao cho sự trưởng thành của bạn và tôi có thể nhanh hơn sự già nua của cha mẹ, để chúng ta có đủ năng lực và thời gian chăm sóc cho họ, trở thành chỗ dựa vững chắc cho họ.

Cuốn sách “Rồi có một ngày bố mẹ sẽ già đi” hứa hẹn sẽ mang đến cho các bạn đọc vô vàn cảm xúc, nó đánh thức bầu kí ức tuổi thơ đã ngủ quên của những con người đang bận rộn với cuộc sống hiện tại, nó mang đến những bài học quý giá về cách ứng xử với người thân,… Bên cạnh đó ta sẽ càng hiểu hơn, yêu thương hơn những người thân bên cạnh ta, trân trọng hơn những khoảnh khắc được ở bên họ. Và cũng có thể cuốn sách sẽ là động lực cho chúng ta không ngừng nỗ lực, cố gắng chiến thắng thời gian, phấn đấu để sớm có cơ hội được bù đắp cho những người thân yêu của mình.


Nếu yêu thích bài review này, hãy bình chọn cho thí sinh bằng cách tương tác cảm xúc tích cựcshare bài viết trên Facebook (đến hết 00h00 ngày 23/9/2020) tại link: Quỳnh Như 12 – Review sách Có một ngày bố mẹ sẽ già đi.

Thí sinh Trần Lê Quỳnh Như - SBD 12

Xem thêm các bài thi khác tại trang “Tổng hợp bài thi “Sách Trong Tôi” lần 2″.

Review sách “Vì sao mình nhảy nhót” – STT211

Bài Review nằm trong khuôn khổ cuộc thi “Sách Trong Tôi” lần 2 do Trạm Đọc Gia Lai tổ chức.

Thông tin và Thể lệ cuộc thi.

Facebook Ban Tổ Chức – Trạm Đọc Miễn Phí Gia Lai: https://www.facebook.com/tramdocgialai/

*Disclaimer: các bài review của cuộc thi “Sách trong Tôi” được đăng tải tại Roong chỉ nhằm mục đích lưu trữ và mang đến cho bạn đọc một phiên bản dễ đọc hơn trên nền tảng blog. Các tương tác trên blog không có giá trị bình chọn với cuộc thi. Quý độc giả vui lòng đọc kỹ thể lệ bình chọn tại link “Thông tin và Thể lệ cuộc thi” bên trên hoặc theo dõi trên Facebook BTC.

☘ Họ và tên thí sinh: Bùi Văn Vương
☘ Tỉnh thành: Ninh Thuận
☘ Số báo danh: 11
☘ Giới thiệu cuốn sách: Vì sao mình nhảy nhót
☘ Tác giả: Naoki Higashida

“Con không có bạn à ?”,
“Sao mày suốt ngày ở nhà tự kỉ thế?”,
“Nó bị sao vậy, sao nó cứ ngồi một góc im im thế ?”,
“Nó không nói, không thưa ai hết. Lúc nào cũng im im, làm người khác khó chịu. Làm sao mà hòa hợp được”

Đó là những câu nói mình nhận được trong những chuyến đi của cuộc đời mình, từ những bước chân…ra con đường làng, đến những chuyến đi xa hơn, lên thành phố, ra ngoại ô và ở nhà những người xa lạ. Không quen biết, không thân thuộc, một mình mình và tuổi mười chín, e dè, run sợ, mình chỉ mong hết giờ làm quay đầu vào một góc tường và ngủ, mong mình tắm thật lâu và người ta sẽ quên mình đi, mong ngủ mãi mà không phải thức dậy, nghe người xung quanh nhỏ nhẹ mời mình ăn sáng. Tại sao vậy?

Đúng như mọi người xung quanh mình hay nói, bàn tán việc mình không có bạn, mình ít nói và luôn luôn một mình ở nhà. Họ nói mình tự kỉ, họ nói thấy khó chịu khi mình như thế này, như thế kia, và nhiều lúc mình cảm giác như mình đúng là phiền thật. Lại nhớ đến hồi học 6, mình có một cô bạn học. Nguyên một năm học, mình nhớ không nhầm thì không quá 5 lần mình được nói chuyện với bạn ấy. Đó là một cô gái bị khiếm khuyết, mắt của bạn ấy không được bình thường, mỗi khi nói chuyện thì đôi mắt liếc sang một bên, đó cũng là lý do bạn học trong lớp rất hay trêu trọc bạn ấy, cô lập bạn ấy, đến nỗi mình chưa từng thấy bạn ấy cười, hay mở miệng nói chuyện, kể cả khi cô giáo kêu lên phát biểu, bạn ấy cũng cúi mặt im lặng. Duy nhất vài lần vào những giờ học nhạc, ngồi bàn đầu mình chuyển xuống bàn bạn ấy ngồi, và chúng mình vô tình nói chuyện. Sự im lặng của bạn ấy càng làm các bạn trong lớp ghét, cô giáo phạt khi kêu trả bài, rất nhiều người nói bạn ấy tự kỷ: không thèm chơi với ai.

Mình rất muốn nói rằng chúng mình không hề tự kỷ, không ai sinh ra trên đời mà thích sự đơn độc cả, chúng mình không hề muốn im lặng, chúng mình không muốn làm người khác thấy phiền hay khó chịu. Chỉ đơn giản chúng mình không có một người bạn thay vì bắt nạt sẽ trò chuyện, vui đùa, không có một người thay vì nghĩ im lặng là đáng ghét, mà sự thật là đang mắc phải một vấn đề gì đó,… Mà người tự kỷ có khác gì người khó giao tiếp không? Có. Thế giới của những người tự kỷ nặng nề hơn chúng mình nhiều. Dẫu tự kỉ, hay khó giao tiếp, chúng mình cũng luôn luôn cần một môi trường và những người bạn.

Và rồi mình biết có một người bạn. Luôn ở đó, một người đồng minh của chúng mình – “Vì sao mình nhảy nhót” đã cho mình những tiếng nói như một người bạn thủ thỉ, chia sẻ. Như một bức thư được viết sẵn gửi cho chúng mình. Cuốn sách là tiếng nói của những người … không thể nói, là cánh cửa mở ra cho những ai bên trong cần được nhìn thấy bên ngoài và bên ngoài cần được nhìn thấy bên trong.

Naoki là ai?

Cậu ấy không thể nói bằng lời, cậu ấy chỉ có thể viết và diễn tả bằng những con chữ. Là người không thể kiểm soát âm lượng, cậu ấy thấy xấu hổ khi thỉnh thoảng mình nói bằng một cái giọng kì cục. Những lời nói vừa phát ra từ người đối diện cũng bị quên đi một cách nhanh chóng. Thế giới của Naoki là những câu nói không ăn nhập với suy nghĩ, là đôi mắt không thể nhìn vào người đối diện… Khi bước chân vào cánh cửa ấy, mình thấy mình còn may mắn hơn rất nhiều khi chỉ gặp vấn đề giao tiếp, và thế giới của người tự kỷ đã trải qua những điều mà mình tưởng rằng mình sẽ không bao giờ thấu hiểu hết. Ở những trang đầu tiên của cuốn sách, ta còn được nghe lời giới thiệu của nhà văn David Mitchell, ông ví “cậu bé” Naoki, tác giả của cuốn sách – cũng là người mắc bệnh tự kỷ viết lại cuốn nhật ký này bằng trải nghiệm đời thật – là một anh hùng, quả thật khi đọc xong mình thấy không quá chút nào. Dường như thế giới của người tự kỉ, hay chỉ đơn thuần là mắc chứng khó giao tiếp thôi, cũng trải qua rất nhiều thứ, đối mặt rất nhiều thứ, chứ không chỉ đơn giản là một cậu bé, cô bé nhút nhát, ẩn sau vẻ ngoài hiền lành kia…

Nếu một ngày đầu óc bạn trở nên sáo rỗng, mất kiểm soát với những ý nghĩ, làm việc giao tiếp trở nên khó khăn hơn, thì ĐỪNG ĐỌC “Vì sao mình nhảy nhót” bởi lẽ cuốn sách này sẽ không giúp bạn thoát khỏi tình trạng đó, mà ngược lại, mở ra thêm cho bạn sâu vào thế giới của những người không thể nói … Nhưng nếu bạn là một người cần lắng nghe? Dừng lại, mở ra một cánh cửa và dịu dàng nghe “chúng mình” thủ thỉ trong “Vì sao mình nhảy nhót”Naoki Higashida.


Nếu yêu thích bài review này, hãy bình chọn cho thí sinh bằng cách tương tác cảm xúc tích cựcshare bài viết trên Facebook (đến hết 00h00 ngày 23/9/2020) tại link: Văn Vương 11 – Review sách Vì sao mình nhảy nhót.

Thí sinh Bùi Văn Vương - SBD 11

Xem thêm các bài thi khác tại trang “Tổng hợp bài thi “Sách Trong Tôi” lần 2″.

Review sách “Hãy Chăm Sóc Mẹ” – STT210

Bài Review nằm trong khuôn khổ cuộc thi “Sách Trong Tôi” lần 2 do Trạm Đọc Gia Lai tổ chức.

Thông tin và Thể lệ cuộc thi.

Facebook Ban Tổ Chức – Trạm Đọc Miễn Phí Gia Lai: https://www.facebook.com/tramdocgialai/

*Disclaimer: các bài review của cuộc thi “Sách trong Tôi” được đăng tải tại Roong chỉ nhằm mục đích lưu trữ và mang đến cho bạn đọc một phiên bản dễ đọc hơn trên nền tảng blog. Các tương tác trên blog không có giá trị bình chọn với cuộc thi. Quý độc giả vui lòng đọc kỹ thể lệ bình chọn tại link “Thông tin và Thể lệ cuộc thi” bên trên hoặc theo dõi trên Facebook BTC.

☘ Họ và tên thí sinh: Trương Hoàng Long
☘ Tỉnh thành: TP Hồ Chí Minh
☘ Số báo danh: 10
☘ Giới thiệu cuốn sách: Hãy Chăm Sóc Mẹ
☘ Tác giả: Shin Kyung Sook

Cuộc sống hiện đại quá bộn bề công việc bận rộn, bận rộn đến mức người ta cứ mải lao đầu vào những khát khao của tuổi trẻ, giữa những mối quan hệ luôn làm chúng ta phải bận tâm, suy nghĩ. Con người ta say mê làm việc để kiếm tiền lo cho cuộc sống, lo cho tương lai mà quên rằng bên mình còn rất nhiều người thân thương bên cạnh mình, mà quên mất rằng, ở miền quê xa xôi, người mẹ của chúng ta đã và đang trải qua những ngày tháng vất vả để chúng ta có được ngày hôm nay. Tôi cũng vậy, tôi đã gần hai mươi tuổi nhưng tôi mải mê chạy theo lẽ sống của riêng mình, vừa học vừa làm, điên cuồng đọc thật nhiều sách để làm giàu…

Từ ngày tôi bước chân vào giảng đường đại học, tôi ít khi gọi về nhà hơn, mà có gọi thì tôi cũng chỉ vâng dạ cho qua trước những lời dặn dò của mẹ. Bởi vì tôi mặc định mẹ sẽ luôn ở bên cạnh tôi, không bao giờ rời xa tôi được. Mẹ tôi là người phụ nữ luôn lặng lẽ ở bên các con của mình. Mẹ hi sinh tất cả vì con, luôn chăm sóc con, luôn âm thầm theo dõi chặng đường con trưởng thành. Thế nhưng vào một ngày trên con đường đến trường nhưng lại gặp mưa tầm tã tôi ghé vào quán cafe sách gần trường, tôi đến khu sách và tôi cầm một cuốn sách tôi giật mình nhận ra mình đã sai trong cách nhìn nhận tình yêu thương mà mẹ đã dành cho mình. Ấy là khi tôi cầm trên tay quyển sách của nhà văn Shin Kyung Sook – quyển sách “Hãy chăm sóc mẹ”.

Tuy chỉ đơn thuần là một câu chuyện nhỏ trong cuộc sống hiện đại ngày càng xa cách này lại có thể giáng một đòn mạnh vào tâm can của người đọc, thức tỉnh con người khỏi những bộn bề ngoài kia để nhìn nhận lại tầm quan trọng của tình yêu thương gia đình đang dần mai một. Thành công cả về mặt thương mại lẫn giá trị nội dung, “Hãy chăm sóc mẹ” tạo ra cơn sốt trên thị trường sách. Shin Kyung Sook sinh năm 1963 trong một gia đình nghèo sống tại một ngôi làng nhỏ ở miền Nam Hàn Quốc. Không có điều kiện vào trường trung học, năm sáu tuổi, cô lên Seoul lao động kiếm sống. Shin Kyung Sook khởi nghiệp viết văn năm 1985 và sớm gặt hái thành công. Các tác phẩm của cô luôn có lượng độc giả lớn và nhận được nhiều giải thưởng văn học trong nước cũng như trong khu vực. Một triệu bản đã bán hết tại Hàn Quốc ngay trong năm đầu xuất bản, mang về cho Shin Kyung Sook giải thưởng Man Asian Literary Prize, trở thành nữ nhà văn đầu tiên đoạt giải thưởng này. Không nhiều những bi kịch cao trào, không bi lụy cũng chẳng cố dạy đời, những dòng chữ là những con sóng lăn tăn lăn tăn vỗ vào lòng người nỗi buồn thăm thẳm.

“Mẹ bị lạc đã một tuần” dòng đầu tiên như đã đánh thức tôi vào câu chuyện lạc mẹ, câu chuyện của những đứa con cãi vã, không chăm sóc cho mẹ, rồi đổ lỗi cho nhau. Khi viết tờ rơi tìm mẹ họ mới biết thực ra mẹ không phải sinh năm 1938, mới nhận ra không ai có nổi một tấm ảnh tử tế của mẹ… Qua mỗi chương truyện, dưới góc nhìn của những người con và ông bố, hình ảnh người mẹ dần dần hiện lên sau những mảnh ký ức. Đó là một người phụ nữ nông thôn Hàn Quốc truyền thống, một mình tần tảo nuôi bốn đứa con trưởng thành trong khi chồng đi phiêu bạt với những thú vui bên ngoài, thậm chí là có cả tình nhân. Người mẹ ấy quần quật ngoài đồng ruộng, bận rộn việc bếp núc, tất tả với đàn vật nuôi trong nhà và làm không từ một việc gì để kiếm tiền cho các con ăn học. Mọi thứ lặp lại chẳng có điểm dừng. Dường như bà chẳng có một phút giây nào dành riêng cho bản thân.

Bạn có thấy đâu đó hình bóng của mẹ mình?

Trong gia đình ấy, người mẹ luôn gắn với hình ảnh người phụ nữ Châu Á điển hình với sự hi sinh, tần tảo, lam lũ, quần quật ngoài đồng ruộng, hết công việc bếp núc, nuôi gia súc gia cầm, muối dưa lại đan lát. Chỉ khi mẹ đi lạc, mẹ đã không còn ở đây nữa thì người chồng và những đứa con mới hối hận, mới hồi tưởng lại những kí ức về mẹ. Hình ảnh của người mẹ lúc ẩn lúc hiện trong hai không gian vừa song song vừa đan cài: một trong hiện tại – nhưng “đã mất”, một hiện diện – nhưng chỉ còn trong quá khứ – hồi ức; một nhỏ bé, lạc lõng trong mê lộ giữa lòng thành phố đồ sộ; một đầy mạnh mẽ, kiên cường, chan hòa tình yêu trong ngôi nhà nơi làng quê. Sự hiện diện theo cách đó chỉ càng gia tăng một thứ cảm giác lạc lõng, cô đơn và tiếc nuối, xót xa. Hình như mọi người mẹ trên thế gian này đều giống nhau cả. Rồi những người con lần lượt trưởng thành, có cuộc sống và gia đình riêng. Chỉ còn một người đàn bà không biết chữ và ông chồng – trở về sau những cuộc vui đã tàn – ở lại ngôi làng nhỏ. Những cuộc gọi hỏi thăm, những lần gặp mặt thưa thớt dần.

Hình như hoàn cảnh của bà đang dần dần trở nên phổ biến ở Việt Nam, khi những ngôi làng chỉ còn lại người già và lũ trẻ. Còn các thanh niên, các bạn trẻ lên thành phố, vào các khu công nghiệp tìm việc làm hoặc đánh cược số phận vào những “chuyến đi đổi đời” đầy bất trắc và khó nhọc nơi đất khách. Chỉ đến khi người mẹ biến mất, tất cả mới thảng thốt nhận ra đâu là điều quan trọng và lâu nay họ thực sự không còn hiểu rõ về người phụ nữ vĩ đại nhất trong gia đình.

Mẹ từng bị tai biến và di chứng là những cơn đau đầu kinh niên. Mẹ quyên góp những đồng tiền các con gửi về cho “Ngôi nhà Hy vọng”. Rồi cả câu chuyện về người đàn ông mà mẹ vẫn thường tìm đến để chia sẻ và tìm kiếm sự giúp đỡ khi khó khăn. Tất cả những điều này họ đều không biết.

Người con trai cả, đứa con bà yêu thương nhất, mang theo ước mơ cả đời bà: anh sẽ trở thành công tố viên. Nhưng anh lại không thể trở thành công tố viên, anh chỉ nghĩ đó là khát vọng không thành của tuổi trẻ mà không biết rằng mình đã vô tình phá hỏng những khát khao của mẹ. Người cha suốt cả đời mải mê phiêu bạt để lại bà cũng bốn đứa con, từng phản bội đưa người phụ nữ khác về nhà, không biết rằng biết bao nhiêu năm nay bà đã quyên góp tiền cho những đứa trẻ mồ côi ở “Ngôi nhà Hy vọng”. Đứa con gái thứ sau khi đã lấy chồng sinh con mới tự hỏi, mẹ có yêu công việc bếp núc không. Cô cứ ngỡ mẹ luôn gắn liền với gian bếp, mẹ là bếp. Cô không biết mẹ cũng có những góc khuất tâm hồn, có những tình cảm lãng mạn sâu kín…

Khi bà không còn ở đây nữa, họ mới ngỡ ngàng nhận ra đã quá vô tâm, thờ ơ và dựa dẫm. Đã quá muộn để có thể bù đắp sự hi sinh to lớn của bà. Ai cũng trách bà không tìm được địa chỉ nhà các con mà không biết rằng bà bị bệnh, nhớ nhớ quên quên, rằng bà không biết chữ… Đặc biệt, hình ảnh người mẹ đi lạc, “bị thương ở mu bàn chân, đi dôi dép lê màu xanh, một bên dép cứa vào bàn chân chỗ gần ngón cái sâu đến nỗi miếng thịt long ra tạo thành vết rách sâu hoắm, ruồi muỗi vây quanh vết thương đang rỉ mủ…” như bàn tay bóp nghẹt vào trái tim người đọc, đầy ám ảnh, đau xót.

Tôi đã từng trông chờ vào một cái kết có hậu, khi các con tìm lại được mẹ và hết sức bù đắp cho bà. Thế mà khi tôi gặp lại được người mẹ, nghe bà lên tiếng thì đó lại là lời của người đã khuất. Người mẹ đã ra đi cô đơn, lạnh lẽo, trong sự mòn mỏi đợi chờ…

“Hãy chăm sóc mẹ” là một câu truyện với ngôn từ giản đơn và đẹp đẽ, một người mẹ đi lạc và bà đã dẫn dắt những người thân của mình và độc giả tìm về những ngóc ngách sâu thẳm trong tâm hồn của chính mình. Nơi thường ngày vốn bị nhiều thứ trong cuộc sống vội vã này che lấp. Một cuốn sách nên đọc không chỉ đối với những người con Hàn Quốc mà với tất cả với những người làm con trên thế giới này. Lúc này, tôi dường như đã đánh thức được trong tôi một niềm khao khát “Hãy chăm sóc mẹ” Như lời tựa đầu của cuốn sách, “Ôi yêu thương, chừng nào còn có thể yêu thương” (Franz Liszt), chúng ta hãy dừng lại một phút suy ngẫm lại về những người yêu thương ta và ta yêu thương trước giờ, hãy quan tâm và chăm sóc cho họ ngay khi còn có thể!


Nếu yêu thích bài review này, hãy bình chọn cho thí sinh bằng cách tương tác cảm xúc tích cựcshare bài viết trên Facebook (đến hết 00h00 ngày 23/9/2020) tại link: Hoàng Long 10 – Review sách Hãy chăm sóc mẹ.

Thí sinh Trương Hoàng Long - SBD 10

Xem thêm các bài thi khác tại trang “Tổng hợp bài thi “Sách Trong Tôi” lần 2″.

Review sách “Tại sao em ít nói thế?” – STT209

Bài Review nằm trong khuôn khổ cuộc thi “Sách Trong Tôi” lần 2 do Trạm Đọc Gia Lai tổ chức.

Thông tin và Thể lệ cuộc thi.

Facebook Ban Tổ Chức – Trạm Đọc Miễn Phí Gia Lai: https://www.facebook.com/tramdocgialai/

*Disclaimer: các bài review của cuộc thi “Sách trong Tôi” được đăng tải tại Roong chỉ nhằm mục đích lưu trữ và mang đến cho bạn đọc một phiên bản dễ đọc hơn trên nền tảng blog. Các tương tác trên blog không có giá trị bình chọn với cuộc thi. Quý độc giả vui lòng đọc kỹ thể lệ bình chọn tại link “Thông tin và Thể lệ cuộc thi” bên trên hoặc theo dõi trên Facebook BTC.

☘ Họ và tên thí sinh: Bùi Thị Diệu Hoa
☘ Tỉnh thành: Gia Lai
☘ Số báo danh: 09
☘ Giới thiệu cuốn sách: Tại sao em ít nói thế?
☘ Tác giả: Huy Đức

Một người ít nói không có nghĩa là lạnh lùng thờ ơ với mọi thứ. Một người hoạt náo, vui vẻ, cười cả ngày, nói hàng giờ không có nghĩa là họ không cảm thấy cô đơn một mình.

“Tại sao em ít nói thế” hẳn là câu hỏi phổ biến của mọi người đối với những người hướng nội. Và cũng có thể đó cũng là câu hỏi họ tự hỏi chính mình rằng: tại sao mình lại ít nói thế, tại sao mình lại hành xử như vậy, tại sao tự dưng lại cảm thấy mệt mỏi, tại sao lại cảm thấy mình như lạc lõng trong đám đông, tại sao mình lại muốn ở một mình trong không gian yên tĩnh. Nhưng tại sao có lúc mình lại thích vui đùa, chạy nhảy, hòa mình cùng mọi người. Lúc muốn yên tĩnh lúc thì lại ồn ào, sôi nổi. Cuốn sách này chính là câu trả lời cho tất cả những câu hỏi đó.

Cuốn sách “Tại sao em ít nói thế” của tác giả Huy Đức, là cuốn sách đáng để trải nghiệm, để mọi người có thể hiểu hơn về nhau và cũng là để người hướng nội có thể thấu hiểu chính bản thân mình.

Ấn tượng đầu tiên là bìa sách được thiết kế khá bắt mắt, đối với một người yêu nghệ thuật như mình mà nói thì chính bìa sách là yếu tố đầu tiên khiến mình chú ý đến cuốn sách này. Với hình ảnh con mắt và dòng tên “Tại sao em ít nói thế?” cùng tông màu xanh – đen chủ đạo, bìa sách đã làm nổi bật lên chủ đề mà nội dung cuốn sách muốn nói đến. Xoay quanh chủ đề về tâm lý Hướng nội, tác giả đã tập hợp lại những câu chuyện, tình huống từ các tư liệu có thật từ bạn bè, sách báo, và kể cả bản thân anh – cũng chính là người hướng nội, để viết lên cuốn sách một cách chân thực và gần gũi nhất.

Sách gồm 327 trang, được chia thành những chủ đề cụ thể như:

  • Bạn có phải là người hướng nội
  • Người hướng nội trong các mối quan hệ xã hội
  • Tính hướng nội trong công việc
  • Tình yêu của người hướng nội…

Mở đầu cuốn sách là lời tâm sự của tác giả về lý do mà anh viết cuốn sách này, về những nguồn tài liệu mà anh tham khảo, quá trình viết và lời cảm ơn gửi đến những độc giả của mình. Bằng cách dùng những tình huống đời thường hết sức quen thuộc, người đọc có thể sẽ bắt gặp chính mình trong đó. Mỗi phần trong cuốn sách đều là dạng chia sẻ và có những cách thức làm sao để vượt qua trở ngại trong đời sống, để ta có thể tự nghiệm và thực hành rút ra được bài học cho chính mình, từng bước cải thiện bản thân. Đây không phải là quyển sách mang nặng lý thuyết dạy đời, hay theo kiểu self-help thông thường mà chỉ như những lời tâm sự thủ thỉ nhẹ nhàng giữa tác giả và người đọc. Qua những bài test và những câu chuyện nhỏ trong này, mình có thể hiểu thêm về chính mình trong các mối quan hệ giữa mình và mọi người xung quanh. Cũng như có thể biết được hướng nội cũng có rất nhiều kiểu, không phải người hướng nội nào cũng ít nói, thích yên tĩnh, muốn ở riêng một mình. Có những người cũng là hướng nội nhưng sẽ rất năng động, hoạt ngôn, dễ dàng hòa mình vào đám đông. Cuốn sách còn giúp ta có thể hiểu được rõ điểm mạnh và điểm yếu của mình, điểm nào cần phát huy và điểm nào cần thay đổi, cách khắc phục khó khăn ra sao và cho ta thêm động lực để từ đó ngày càng hoàn thiện hơn, trưởng thành hơn. Với những ai đang muốn tìm hiểu con người hướng nội bên trong mình hay muốn hiểu được về thế giới của những người hướng nội thì đây là quyển sách đáng để đọc.

Và cuối cùng:

“Hướng nội hay hướng ngoại đều không bằng hướng thiện.”


Nếu yêu thích bài review này, hãy bình chọn cho thí sinh bằng cách tương tác cảm xúc tích cựcshare bài viết trên Facebook (đến hết 00h00 ngày 23/9/2020) tại link: Diệu Hoa 09 – Review sách Tại sao em ít nói thế?.

Thí sinh Bùi Thị Diệu Hoa - SBD 09

Xem thêm các bài thi khác tại trang “Tổng hợp bài thi “Sách Trong Tôi” lần 2″.

Review sách “Sherlock Holmes Phần Một” – STT208

Bài Review nằm trong khuôn khổ cuộc thi “Sách Trong Tôi” lần 2 do Trạm Đọc Gia Lai tổ chức.

Thông tin và Thể lệ cuộc thi.

Facebook Ban Tổ Chức – Trạm Đọc Miễn Phí Gia Lai: https://www.facebook.com/tramdocgialai/

*Disclaimer: các bài review của cuộc thi “Sách trong Tôi” được đăng tải tại Roong chỉ nhằm mục đích lưu trữ và mang đến cho bạn đọc một phiên bản dễ đọc hơn trên nền tảng blog. Các tương tác trên blog không có giá trị bình chọn với cuộc thi. Quý độc giả vui lòng đọc kỹ thể lệ bình chọn tại link “Thông tin và Thể lệ cuộc thi” bên trên hoặc theo dõi trên Facebook BTC.

☘ Họ và tên thí sinh: Trần Vũ Trúc Anh
☘ Tỉnh thành: Gia Lai
☘ Số báo danh: 08
☘ Giới thiệu cuốn sách: Sherlock Holmes Phần Một
☘ Tác giả: Arthur Conan Doyle

Đối với tôi có thể nói cuốn sách này là một trong những cuốn sách đầu tiên tôi đọc và cuốn sách này cũng là người truyền cho tôi cảm hứng đọc sách. Sherlock Holmes là cuốn sách do tác giả Sir Arthur Conan Doyle viết. Một nhà tác giả nổi tiếng với những cuốn sách trinh thám nổi tiếng.

Sherlock Holmes là một nhân vật được kể qua người bạn của ông là bác sĩ Watson. Ông là chuyên gia số một trong lĩnh vực điều tra hình sự và suy luận.

Ở phần một với những vụ án vô cùng ly kì và mỗi một vụ án gắn liền với một bài học, một trải nghiệm kỹ năng sống của con người, qua đó ta hiểu được tâm lý của từng người hơn. Dù biết Sherlock Holmes chỉ là một nhân vật hư cấu được tái hiện chân thực dưới ngòi bút của Conan Doyle đã khiến cho bản thân vẫn luôn thần tượng một người như Holmes.

Ở phần một cuốn sách nói về sự gặp gỡ và hình thành nên tình cảm bạn bè giữa Holmes và Watson người kể câu chuyện. Ở đây Watson và Holmes có vụ án đầu tiên là chiếc nhẫn tình cờ. Vụ án với một tình yêu thành hận thù. Hung thủ chỉ muốn trả thù cho người con gái anh yêu. Và Holmes đã phá án một cách xuất sắc khiến cho Watson từ con người lúc đầu chê bai ông mà chuyển thành hâm mộ. Ở vụ án thứ 2 là sự truy tìm dấu bộ tứ là vụ án hơi đáng sợ nhưng kích thích người đọc. Còn rất nhiều vụ án mọi người mong chờ ở phía sau Cuốn sách khá dày và mình muốn sau khi coi bài mình mọi người có thể đón đọc cuốn sách ấy.

Còn đối với bản thân mình mình có được những ấn tượng và sâu sắc gì qua cuốn sách này:

  • Bản thân có thể hiểu hơn về con người và cuộc sống
  • Là cuốn sách đã dạy cho mình không ít kiến thức về cả hoá học và toán học.
  • Hiểu được tâm lý của con người.
  • Truyền cho bản thân mình từ một con người không hề thích đọc sách tí nào và giờ trở thành một con người nghiện đọc sách.
  • Truyền cảm hứng cho mình một luồng gió văn mạnh mẽ. Có thể nói những yếu tố trên và thông qua đọc sách đã khiến cho bản thân mình chững chạc và trưởng thành hơn.

Qua đây mình cảm ơn những ai đã xem bài mình và đón đọc nó. Nếu những bạn có hứng thú với cuốn sách về sự suy luận và logic có thể đón đọc cuốn sách. Hãy đọc và cảm nhận những tâm lý con người qua từng khoảnh khắc câu chuyện nhé mọi người!


Nếu yêu thích bài review này, hãy bình chọn cho thí sinh bằng cách tương tác cảm xúc tích cựcshare bài viết trên Facebook (đến hết 00h00 ngày 23/9/2020) tại link: Trúc Anh 08 – Review sách Sherlock Holmes Phần Một.

Thí sinh Trần Vũ Trúc Anh - SBD 08

Xem thêm các bài thi khác tại trang “Tổng hợp bài thi “Sách Trong Tôi” lần 2″.

Review sách “Đắc Nhân Tâm” – STT207

Bài Review nằm trong khuôn khổ cuộc thi “Sách Trong Tôi” lần 2 do Trạm Đọc Gia Lai tổ chức.

Thông tin và Thể lệ cuộc thi.

Facebook Ban Tổ Chức – Trạm Đọc Miễn Phí Gia Lai: https://www.facebook.com/tramdocgialai/

*Disclaimer: các bài review của cuộc thi “Sách trong Tôi” được đăng tải tại Roong chỉ nhằm mục đích lưu trữ và mang đến cho bạn đọc một phiên bản dễ đọc hơn trên nền tảng blog. Các tương tác trên blog không có giá trị bình chọn với cuộc thi. Quý độc giả vui lòng đọc kỹ thể lệ bình chọn tại link “Thông tin và Thể lệ cuộc thi” bên trên hoặc theo dõi trên Facebook BTC.

☘ Họ và tên thí sinh: Nguyễn Lê Kim Phụng
☘ Tỉnh thành: Gia Lai
☘ Số báo danh: 07
☘ Giới thiệu cuốn sách: Đắc nhân tâm – How to Win Friends & Influence People
☘ Tác giả: Dale Carnegie

“Believe that you will succeed – and you will”

Một câu nói làm tôi khá tâm đắc của nhà văn Dale Carnegie, đồng thời cũng là tác giả của cuốn sách “Đắc nhân tâm – How to Win Friends & Influence People”.

Hiểu một cách nôm na, “Đắc nhân tâm” có nghĩa là làm thoả mãn, tâm đắc lòng người. Cái lần đầu tiên tôi nhìn thấy cuốn sách này, điều duy nhất khiến tôi muốn đọc nó là dòng chữ

“Cuốn sách hay nhất của mọi thời đại đưa bạn đến thành công”!

Đúng như lời giới thiệu của cuốn sách, tôi đã và đang đi đến thành công. Thành công ở đây không phải là có được nhiều tiền, sống cuộc sống xa hoa chỉ biết hưởng thụ, mà thành công là được mọi người quý mến, tôn trọng.

Dale Carnegie – tác giả của cuốn sách, vốn chỉ là một con người bình thường nhưng bằng những sự nỗ lực vượt bậc ông đã được hàng triệu người biết đến nhờ khả năng thuyết trình, nói trước công chúng và các kỹ năng giao tiếp với mọi người. Sách của ông thuộc hàng bán chạy nhất và được nhiều người biết cho đến tận ngày nay.

Cách đối nhân xử thế trong xã hội được coi là chuẩn mực đánh giá sự thông minh, khéo léo của một con người. Bạn có dám khẳng định bạn là một người rất khéo léo trong giao tiếp? Riêng tôi thì không! Để hành động, cư xử một cách hoàn hảo là một chuyện vô cùng khó.

Theo thời gian, mỗi con người sẽ càng trưởng thành, càng nhận thức được tầm quan trọng của việc đối nhân xử thế. Bạn muốn có được một công việc tốt? Có được sự ưu ái từ mọi người? Nó đều thông qua trái tim, lời nói và hành động của bạn!

“Đắc nhân tâm của thời đại mới đòi hỏi sự hiện diện của cái TÂM, cái TẦM và cái TÀI trong mỗi con người chúng ta.”

Nhưng bạn ơi! Cuốn sách này không chỉ cho bạn những mánh khoé đâu nhé, đừng hiểu nhầm ý của tôi như tôi đã từng hiểu nhầm. Bởi, sự chân thành và tình thương chỉ xuất phát từ trái tim. Bạn sẽ không thể nào luyện được bí kíp này nếu như bạn không nhận ra được ý nghĩa của chữ TÂM. Có nhiều ý kiến cho rằng những lời khuyên trong sách chỉ biến con người họ trở thành giả tạo, sống không thật với bản thân chỉ biết nịnh nọt, nói những lời có cánh, lúc nào cũng cố tỏ ra hoà nhã, tạo nên những ấn tượng tốt với mọi người. Tóm lại là sống như một tên… dở hơi! “Đừng hành động một cách quá máy móc, miễn cường hay giả tạo mà hãy chân thành, thật lòng”. Đây chính là điểm mấu chốt của cuốn sách.

Phần đầu của cuốn sách là “Nghệ thuật ứng xử căn bản” trong đó có bài viết “Cha đã quên”. Câu chuyện kể về một người cha luôn không quan tâm đến cảm xúc của con mình, hằn học, khó chịu với đứa con trai hết mực yêu thương ông. Tuy người cha vẫn yêu thương con nhưng ông thương con chưa đúng cách. Tôi đã giật mình khi đọc cuốn sách này, đã bao lần tôi cũng giận dữ vô cớ với những người xung quanh. Tôi hối hận vô cùng. Lẽ ra tôi nên đồng cảm với họ. Lẽ ra tôi nên khen ngợi họ thay vì vạch lá tìm sâu trong những sai lầm của họ. Lẽ ra tôi đã thành công hơn, có nhiều bạn bè hơn… Và có lẽ, khi đọc cuốn sách này, bạn cũng phải thốt lên “có lẽ…” như tôi chăng?. Không có gì là quá muộn, bạn hãy cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân và đem đến cho mọi người nhiều niềm vui hơn.

Mọi người biết không, nụ cười là cách tốt nhất để kết nối mọi người lại với nhau. Đó là cách tôi thích nhất trong phần hai ”Sau cách tạo thiện cảm“. Và chỉ khi bạn quan tâm đến người khác thì mới nhận được sự quan tâm của mọi người với mình. Và bạn biết đấy, cái tên của bạn luôn là âm thanh êm đềm nhất mà bạn muốn nghe, và tôi cũng vậy. Hãy để tôi cất nó lên bằng tất cả sự thân thiện và quý trọng nhất. Bạn sẽ thấy rằng bạn quan trọng như thế nào trong tim tôi. Hãy mở rộng tấm lòng bạn với người khác cũng như cách tôi lắng nghe bằng sự chân thành từ con tim bạn vậy.

Phần tiếp theo của cuốn sách là “12 cách hướng người khác suy nghĩ theo bạn”. Nghe thật ảo tưởng phải không? Nhưng bạn thử nghĩ đi, đã bao lần bạn nói mà họ không tiếp thu. Và sau những tiếp” vâng, dạ” của họ là một thái độ chống đối. Nếu thật sự như vậy thì phần này đáng để bạn đọc nó đấy! Tranh cãi có thể làm cho bạn thắng chứ không lấy được lòng tin của người khác. Tôi rất thích câu “khen ngợi trước, yêu cầu sau”. Ngoài ra bạn cũng có thể khơi gợi sự cao thượng và tinh thần thử thách để khuyến khích mọi người. Bằng những cách như vậy thật dễ để mọi người có thể nghe theo bạn!

Bạn biết đấy, để thay đổi bản chất của một con người thật khó có phải không, “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” mà. Vì vậy hãy ngừng có xuyên nghĩ thay đổi người khác đi, bằng cách đơn giản hơn là cho họ nhìn thấy vấn đề bằng chính con mắt của họ. Phần 4 “Chuyển hoá người khác mà không gây ra sự chống đối hay oán giận” sẽ giúp bạn làm điều đó. Hãy “ngừng” phê bình người khác. Lưu ý là chỉ ngừng thôi nhé! Vì tôi biết bạn có nhiều thứ muốn xổ ra. Nhưng hãy chọn cách ít gây hiểu lầm hơn. Khuyến khích, gợi ý cũng như khơi gợi niềm tự hào nơi họ cũng là cách rất hay để thay đổi suy nghĩ của họ.

Từ ngày tôi đọc quyển sách này, tôi đã cố gắng rèn luyện để thay đổi bản thân, đem lại nhiều điều có ích cho mọi người. Và cuộc sống của tôi ngày càng vui tươi hơn, có ý nghĩa hơn rất nhiều, tôi có thể mỉm cười mọi lúc mọi nơi.

Đắc nhân tâm – Tự giúp mình. Có được phép màu của Đắc nhân tâm, chúng ta sẽ cảm thấy cuộc sống tươi đẹp và dễ dàng hơn rất nhiều. Hãy để phép màu của nó biến đổi cuộc sống của chúng ta.

Xin cám ơn Dale Carnegie đã dành rặng cho tôi và các bạn một món quà ý nghĩa và vô giá như vậy. Bạn hãy tìm đọc cuốn sách này ngay nhé!!


Nếu yêu thích bài review này, hãy bình chọn cho thí sinh bằng cách tương tác cảm xúc tích cựcshare bài viết trên Facebook (đến hết 00h00 ngày 23/9/2020) tại link: Kim Phụng 07 – Review sách Đắc Nhân Tâm.

Thí sinh Nguyễn Lê Kim Phụng - SBD 07

Xem thêm các bài thi khác tại trang “Tổng hợp bài thi “Sách Trong Tôi” lần 2″.

Review sách “Shoe Dog – Gã Nghiện Giày” – STT206

Bài Review nằm trong khuôn khổ cuộc thi “Sách Trong Tôi” lần 2 do Trạm Đọc Gia Lai tổ chức.

Thông tin và Thể lệ cuộc thi.

Facebook Ban Tổ Chức – Trạm Đọc Miễn Phí Gia Lai: https://www.facebook.com/tramdocgialai/

*Disclaimer: các bài review của cuộc thi “Sách trong Tôi” được đăng tải tại Roong chỉ nhằm mục đích lưu trữ và mang đến cho bạn đọc một phiên bản dễ đọc hơn trên nền tảng blog. Các tương tác trên blog không có giá trị bình chọn với cuộc thi. Quý độc giả vui lòng đọc kỹ thể lệ bình chọn tại link “Thông tin và Thể lệ cuộc thi” bên trên hoặc theo dõi trên Facebook BTC.

☘ Họ và tên thí sinh: Nguyễn Đại Tôn
☘ Tỉnh thành: Hà Nội
☘ Số báo danh: 06
☘ Giới thiệu cuốn sách: SHOE DOG – GÃ NGHIỆN GIÀY
☘ Tác giả: PHIL KNIGHT
  • “Tôi muốn xây dựng thứ gì đó của riêng mình, thứ gì đó tôi có thể chỉ vào và nói: Tôi đã tạo dựng nên nó. Đó là cách duy nhất tôi thấy cuộc đời trở nên có ý nghĩa” – PHIL KNIGHT
  • “Cuốn sách hay nhất năm ngoái tôi đọc là Gã Nghiện Giày của Phil Knight. Phil là một doanh nhân thông minh, tài năng và cạnh tranh, và cũng là một người kể chuyện xuất sắc.” – WARREN BUFFETT
  • “Một cuốn sách hoàn toàn thực tế gợi nhớ đến những gì diễn ra trên con đường thành công trong kinh doanh. Đó là một hành trình đầy xáo trộn, nguy hiểm, hỗn loạn với những sai lầm, tranh đấu bất tận và hy sinh…Tuy nhiên, trong những trang sách của Gã Nghiện Giày, Knight đưa ra cách thức mà rất ít CEO theo đuổi. Anh kiên cường với chính bản thân cũng như những thất bại…Knight trung thực, một cách đáng ngạc nhiên, về tính ngẫu nhiên trong công ty mình…Đó là một câu chuyện thú vị, một câu chuyện rất thực.” – BILL GATES

Năm 24 tuổi, chàng thanh niên Phil Knight sống tại bang Oregon tốt nghiệp thạc sĩ khoa Quản trị kinh doanh của trường đại học Stanford danh tiếng. Tuy nhiên, trong tâm trí của cậu thanh niên nông nổi thời đó, mọi thứ dường như chẳng có gì đổi thay: “Đêm khuya, nằm trên giường nhìn chằm chằm những cuốn sách thưở đại học và những danh hiệu, giải thưởng thời phổ thông, tôi ngẫm nghĩ: Đây là mình sao? Vẫn như vậy sao?”. Khao khát muốn được ngắm nhìn thế giới, mang trong mình câu nói nổi tiếng của vị huấn luyện viên chạy Bill Bowerman huyền thoại: “Những kẻ nhút nhát không bao giờ khởi đầu và những kẻ yếu kém luôn bị đứt gánh giữa đường”, Phil mượn bố 5000 dollar, mua một tấm vé khứ hồi đến Nhật Bản để bắt đầu cuộc hành trình “sẽ không bao giờ kết thúc” của mình.

Bấy giờ, Chiến tranh Thế giới lần thứ hai vừa mới kết thúc với sự bại trận của Phát xít Nhật. Các tòa nhà đổ nát, nứt toác, vỡ vụn. Các khu công nghiệp bị san phẳng bởi máy bay B-29, dòng người thất nghiệp nối dài, nhân công trong các xưởng không ngừng than khóc, đôi mắt vô hồn, mồm nhai trệu trạo như xác sống. Ngành công nghiệp giày bị tàn phá nghiêm trọng. Từ đống tro tàn, vươn lên một công ty sản xuất giày thể thao của Onitsuka, một Gã Nghiện Giày khác. Bằng tài năng thuyết phục khôn khéo của mình, Phil, lấy danh nghĩa là CEO của công ty Blue Ribbon (một công ty thậm chí còn chưa tồn tại) đã thuyết phục Onitsuka rằng mình có thể đem giày của công ty và phân phối tại Bờ Đông. Sau khi được sự đồng ý của Onitsuka, anh dành cả mùa xuân năm 1964 đó bán giày trên thùng chiếc xe Plymouth Valiant cà tàng và kiếm được 8000 dollar trong năm đó. Trong cuộc hành trình bất tận đó, Knight đã tập hợp những con người lập dị nhưng đầy tài năng: Johnson, Woodell, Hayes, Strasser, cùng nhau họ đã gây dựng lên một đế chế đã thay đổi cả ngành công nghiệp giày trên Thế giới, một di sản sẽ không bao giờ phai mờ với thế hệ mai sau.

Con đường đầy chông gai, thử thách với đầy rẫy những rủi ro đáng sợ, những trở ngại to lớn, những đối thủ cạnh tranh khốc liệt và những ông chủ ngân hàng thù địch, luôn đầy mưu kế chống lại Blue Ribbon. Tuy nhiên, không ai đầy thù địch bằng Onitsuka và người trợ lý của ông – Kitami. Woodell phát hiện họ đã câu kết với những đối thủ cạnh tranh của Blue Ribbon nhằm thủ tiêu Knight và giành độc quyền phân phối Bờ đông: “Họ không muốn hòa bình, họ muốn một cuộc chiến sinh tử.” Vụ kiện được đưa ra tòa và kéo dài trong nhiều ngày, nhưng nhờ vị luật sư và cũng là bạn trung thành của Phil – Jacqua, cả đội đã thoát hiểm một cách ngoạn mục, chính thức thoát khỏi bàn tay của tên đối thủ quỷ quyệt Onitsuka.

Không còn Onitsuka, không còn nguồn cung cấp giày, Phil cùng những người bạn đã gây dựng lại tất cả mọi thứ từ con số không. Thế là, vào một đêm định mệnh năm 1972, Phil đã đọc “Bản tuyên ngôn độc lập” đổi tên công ty từ Blue Ribbon thành NIKE – nữ thần chiến tranh trong thần thoại Hy Lạp, mở ra một kỷ nguyên hoàn toàn mới trong lịch sử ngành công nghiệp giày, đánh dấu ngày độc lập cũng như ngày khởi sinh của một đế chế, một thương hiệu có một không hai trong lịch sử.

Ngày nay, doanh số hàng năm của NIKE đã vượt mức 30 tỷ dollar, hơn bất cứ công ty đồ thể thao nào trên Thế giới. Không những thế, logo của Nike – dấu swoosh không chỉ là một chiếc logo mà còn là biểu tượng của sự vĩ đại, mới mẻ, năng động và khác biệt. Nếu năm 1972, NIKE chỉ chi ra một khoản tiền vỏn vẹn 35 dollar để thiết kế thì bây giờ nó là một trong số ít các biểu tượng được nhận ra ngay trên mọi ngóc ngách của quả Địa cầu này.

Đọc cuốn sách này, một chân lý mới mà bấy lâu nay mình vẫn hay phủ nhận đã được mở ra: Những con người thành đạt không khác gì chúng ta mấy, họ cũng mắc sai lầm như bao người khác. Tuy nhiên, họ là những người duy nhất chịu học hỏi từ sai lầm của bản thân và không bao giờ bỏ cuộc.

Để kết thúc, mình xin trích một dòng suy tư ngắn của Phil Knight trước khi khoác ba lô đi khắp Châu Âu, Châu Á, Châu Phi và mang trong mình biết bao hoài bão cũng như ước mơ:

“Tôi có một cảm giác đau đáu rằng thời gian thật ngắn ngủi, ngắn hơn những gì ta biết đến, ngắn giống như cuộc chạy thể dục buổi sáng, và tôi muốn những thứ của mình phải thật có ý nghĩa. Cao cả. Sáng tạo. Quan trọng. Và trên cả…phải thật khác biệt.
Tôi muốn để lại dấu ấn với Thế giới.
Tôi muốn chiến thắng.
Không, không phải điều đó. Đơn giản, tôi không muốn thất bại.”
– PHIL KNIGHT –


Nếu yêu thích bài review này, hãy bình chọn cho thí sinh bằng cách tương tác cảm xúc tích cựcshare bài viết trên Facebook (đến hết 00h00 ngày 23/9/2020) tại link: Đại Tôn 06 – Review sách Gã nghiện giày.

Thí sinh Nguyễn Đại Tôn - SBD 06

Xem thêm các bài thi khác tại trang “Tổng hợp bài thi “Sách Trong Tôi” lần 2″.